Sau khi quan viên trẻ tuổi trước mặt mở miệng, đầu Hạ Tê Phi cảm giác như nổ tung, cảm giác khuất nhục chất chứa hồi lâu để cho hai tay của hắn bắt đầu run rẩy. Hắn dù sao cũng là trại chủ Giang Nam Thủy trại, là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên hắc đạo, có khi nào từng bị ức hiếp đến vậy?
Nhưng hắn là người thông minh, mặc dù còn không dám xác định phán đoán của mình, nhưng đã có suy đoán đại khái đối với thân phận của đối phương. Nếu như suy đoán là thật, quan viên trẻ tuổi này liền không đơn giản, tiểu hài nhi bên cạnh hắn lại càng...
"Nhịn! Tất phải nhịn."
Hạ Tê Phi ở trong lòng không ngừng nói với mình. Hắn biết, lấy quyền thế của đối phương, chỉ cần dùng đầu ngón út, có thể đem tất cả gia nghiệp chính mình những năm gần đây tích lũy xóa sạch, nghiệp lớn của mình càng không cần nhắc lại, thủ hạ mấy ngàn cái còn có gia đình huynh đệ, chỉ sợ tất cả cũng sẽ đầu rơi xuống đất ——mấu chốt hơn chính là, Khánh quốc con dân đối với hoàng thất vẫn có vô hạn kính sợ, trói buộc chặt tâm thần của hắn, để cho hắn không dám sinh ra nửa điểm đối nghịch.
Cho nên không thể làm gì khác đành phải chịu đựng, mặc dù giang hồ binh sĩ vốn có mấy phần huyết tính, lưu manh cũng có ba phần hung ác, nhưng vì đường sống của thủ hạ huynh đệ cùng cả đời mong ước, Hạ Tê Phi nén tức giận, cung kính mang theo một tia đĩnh đạc nói: "Không biết đại nhân hôm nay tới đây, có gì phân phó."