๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Trên bến tàu, Phạm Nhàn mặt mày mỉm cười đáp lễ các quan viên, khổ nỗi chỉ thấy người người nhốn nháo, quan phục hỗn loạn, giữa mùa đông mà đậm mùi mồ hôi, từng gương mặt xa lạ nịnh bợ lướt qua trước mặt, làm sao mà nhận ra rốt cuộc là ai với ai? Còn đám quan viên này lại chẳng hiểu cho cảm nhận của y, thấy vẻ tươi cười trên mặt Tiểu Phạm đại nhân không hề huyên giảm, lại càng cho rằng đây là hiệu quả do mình tặng quà dọc đường, đánh bạo chen chúc tới bên cạnh y và tam Hoàng tử, chỉ muốn hàn huyên với hắn hai câu, coi như làm quen, thế mới không phụ đống bạc đã tặng!
Quan viên các châu huyện cách con sông này hơi xa vẫn không tìm được cơ hội tặng quà, thế nên lá gan cũng không được to như vậy, ánh mắt mang hai phần hâm mộ ba phần ganh tị đứng bên rìa đám người nhìn đồng liêu không ngừng nịnh bợ.
Trong lúc nhất thời trên bến tàu tiếng nịnh bợ hôi thối không chịu nổi, cái cằm được cạo sạch bách của Phạm Nhàn cũng bị vuốt vô số lần. Dần dà lời nói của các quan viên càng lúc càng không chịu nổi, nhất là đám quan viên bên phía Tri châu của Tô Châu phủ là người xuất thân trong hệ thống Thái Học, viện cớ bây giờ Phạm Nhàn đang kiêm nhiệm Ti nghiệp của Thái Học, luôn miệng gọi... Phạm sư phụ!
Phạm Nhàn cố nén cảm giác phiền chán trong lòng, kiên quyết không nhận, còn nói đùa năm nay mình chưa quá hai mươi mà lại đi làm sư phụ một Tri châu... Đồn tới Kinh đô không khéo lại bị Hoàng đế lão tử cười cho thối bụng mất! Còn tam Hoàng tử được y nắm tay, cố chịu mấy lời vô sỉ xung quanh, trong lòng lại thấy bực bội, thầm nghĩ Tiểu Phạm đại nhân là sư phụ của ta, mấy lão già các ngươi dám tranh với ta à? Cuối cùng cậu bé không nhịn được, lạnh mặt ho khan hai tiếng.
Tiếng ho vang lên, xung quanh lập tức lặng ngắt. Tri châu Hàng Châu là loại gian xảo nắm bắt thời cơ cực nhanh, lòng thầm mừng vì Tri châu Tô Châu chịu thiệt nhưng mặt vẫn nghiêm nghị nói: “Hôm nay thời tiết giá rét, ta thấy chư vị đại nhân nên nhanh nhanh chóng chóng mời Khâm sai đại nhân và điện hạ đi nghỉ ngơi thôi.”