๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Tính tình này nói tốt thì là thường có phong cách riêng, nói nặng lời một chút thì ta là thằng nhãi mới tí tuổi đầu mà hồ đồ chẳng biết chừng mực.”
Các quan viên cười ha hả, ai cũng nói Khâm sai đại nhân nói năng khôi hài, đúng là khiêm tốn.
Nhưng Phạm Nhàn không hề khiêm tốn nói: “Ta sẽ không nói mấy lời khách sáo ấy nữa. Bệ hạ thân thể khỏe mạnh, không cần chư vị vấn an. Thái hậu lão nhân gia thân thể an khang, trong kinh đô hòa thuận cát tường, cho nên chúng ta không cần nhiều lời về chuyện này. Còn chư vị đại nhân đều được triều đình phó thác đại sự, quản lý trọng địa Giang Nam, các khoản thu thuế má cũng đặt ở đây, dọc đường thấy dân chúng sinh sống cũng không phải là giả, công lao khổ cực gì cũng không cần ta nói thêm...”
Các quan viên Giang Nam biết dọc đường Phạm Nhàn vừa đi vừa ngầm điều tra, nghe mấy lời này là thở phào một tiếng, chỉ mong chờ Phạm Nhàn nói thêm hai câu, tốt nhất là hai câu trên mật tấu với bệ hạ.