๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Mua thủy tinh ở đây rẻ cỡ bốn phần năm so với ở Bắc Tề, nhưng Phạm Nhàn biết chi phí những thứ như thủy tinh, biết mấy chục năm nay thương nhân Tô Châu đã kiếm no nê.
Ngoài bảng hiệu của các cửa hàng ra, bắt mắt nhất là cứ cách một quãng là lại có một lá cờ vải bố màu xanh nhô ra. Nói bắt mắt không phải vì trên tấm vải xanh này nhuộm chất huỳnh quang có thể phát sáng ban đêm, mà là nơi treo tấm vải xanh phất phới đó không phải quán rượu, trên tấm vải có hình vẽ tương tự tộc huy của Phạm gia.
Trên con đường này, lại có tới tám chín tiền trang!
Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa, chậm rãi đi qua con đường yên tĩnh này, lúc đi ngang qua một tấm vải xanh khá mới, y chỉ vào cánh cửa tiền trang này, hạ giọng nói: “Cho dù ngươi nghèo đến chết đi nữa, cũng đừng tới tiền trang này.”