๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Hả? Đại tộc có thể dễ dàng lấy ra nhiều bạc như vậy... Chẳng lẽ không có chuyện gì ngang ngược vi phạm luật pháp? Cẩn thận Ngự sử Đô Sát viện dâng tấu vạch tội ngươi.”
“Tham ô thì tham ô.” Phạm Nhàn cười nói: “Cho dù trong tộc không có nhiều tiền như vậy, nhưng hai năm qua trong cung cũng biết ta kinh doanh lớn, sẽ không nghi ngờ gì ta.”
“Một thanh lâu, mười mấy thư cục... mà kiếm được nhiều bạc như vậy à?” Hải Đường nghi hoặc hỏi.
“Đừng coi thường công phu vơ vét của cải của nhị đệ nhà ta.. Đương nhiên ta làm quan trong triều hai năm, cũng thu được không ít lợi lộc, hầu hết đều đặt trong cái rương ấy. Ngươi không biết đấy thôi, lúc rời kinh lại muốn đổi nhiều thỏi bạc chỉnh tề như vậy, nếu không có lão gia từ hỗ trợ điều trừ trong kho hàng ra, ta cũng chẳng có cách nào.” Phạm Nhàn cười nói: “Đợi mọi chuyện ổn thỏa, bạc hối lộ với bạc sạch sẽ cũng xen lẫn vào nhau, triều đình khó mà nói gì được ta. Có điều để kiếm đủ bạc, ta đã bán hết tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa của mình, tới giờ thì trong kinh đô thật sự không còn lại thứ gì.”