๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tam hoàng tử vung bàn tay nhỏ nhắn lên: “Không phải tìm nữa, ta thấy vị trí này là tốt nhất rồi.”
Sử Xiển Lập thầm thấy sảng khoái, lúc ở kinh đô hắn cũng quản lý chuyện làm ăn của Bão Nguyệt lâu ít ngày nhưng không ngờ mang theo Hoàng tử chọn địa điểm lại sung sướng thuận lợi tới mức này, có tiền là được, làm việc đúng là nhanh chóng gọn gàng.
Tam hoàng tử ngây người hỏi: “Trên đời này còn nhà ai có chỗ dựa lớn hơn ta?”
Sử Xiển Lập há hốc miệng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, gắng gượng nuốt ngụm máu tươi đang vào trong bụng, mỉm cười nói: “Vạn nhất... có phần của phủ Tổng đốc hoặc nhà Tuần phủ, tuy điện hạ không để ý nhưng dẫu sao cũng phải nể mặt các quan viên này một chút.”