๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Các công nhân ở phía cuối đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thoáng yên tâm hơn nhưng cũng không dám tin tưởng hoàn toàn vị đại quan trẻ tuổi này, tay vẫn cầm nguyên cây xẻng.
“Ngươi... Ngươi coi như mệnh quan triều đình, sao có thể giết người lung tung như vậy được!” Cuối cùng một tên Ti khố không chịu nổi áp lực trầm mặc này nữa, gào khóc với giọng the thé.
Lúc này Phó sứ Chuyển Vận ti Mã Giai đang đứng đờ đẫn sau lưng Phạm Nhàn, hắn hoàn toàn không ngờ Phạm Nhàn không buồn nói hai lời, vừa gặp đã thẳng tay chém đầu một chủ quản đại phường! Chuyện hôm nay làm lớn rồi, nên kết thúc thế nào đây?
Hắn run run rẩy rẩy, vừa sợ vừa giận nói: “Khâm sai đại nhân, thế... thế này là sao? Có gì thì từ từ thương lượng... Toi rồi, toi thật rồi.”