๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không buồn quay đầu lại, khóe môi nở một nụ cười: “BẢn quan là Đề ti của Giám Sát viện, kiêm cả Chính sứ Chuyển Vận ti. Giám Sát viện phụ trách tra án, Chuyển Vận ti lại là trường hợp đặc biệt trong luật pháp Khánh Quốc, do Chính sứ xử án, xử trảm hắn, có gì mà không được? Hơn nữa... bản quan chém hắn không phải vì mấy tội danh này.”
Y cúi đầu cười nói: “Xúi giục công nhân gây chuyện, bãi công, chống lại ý chỉ của bệ hạ, chẳng lẽ bản quan lại không thể chém loại khi quân phạm thượng này?”
Luật pháp Khánh Quốc rất chi tiết, loại chuyện như giết người này âm thầm làm thì không sao, nhưng như Phạm Nhàn công khai giết người thì cần có một cái cớ thật tốt. Nếu y chỉ dùng chuyện Tiêu Kính vi phạm pháp luật để giải thích cho hành động của mình, thế thì các quan viên Ti khố sẽ có cơ hội rất tốt để phản bác - không tra hỏi bản án mà chém luôn phạm nhân, có ở nha môn nào đi nữa cũng không thể nói nổi.
Nhưng Phạm Nhàn lại làm việc rất rõ ràng, đã điều tra kỹ lưỡng tội danh của Tiêu Kính nhưng vẫn nói là đối phương bất kính với ý chỉ của bệ hạ nên mới chém... Ý chỉ là thứ hư vô mờ ảo nhất, y là Khâm sai, đương nhiên có quyền giải thích.