๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đám người dần dần tản ra, tình thế hỗn loạn, nhưng bên ngoài có quân đội và Giám Sát viện trông giữ chặt chẽ, lại ép đám người trở về.
Có hai Ti khố chen từ trong ra, không phải ai khác chính là hai trong ba người cầm đầu của lần đình công này, chủ quản Ti khố hai phường Ất Bính.
Lúc trước hai Chủ quản này là hăng hái nhất trong công phường của mình, miệng lưỡi lưu loát chỉ huy các Ti khố và công nhân đình công, ngôn từ dào dạt, khí thế hùng hồn. Tuy các công nhân nhìn bọn họ với vẻ uể oải chán chường, nhưng hơn trăm tên Ti khố đều được lời nói của bọn họ làm cho cực kỳ động tâm, thầm nghĩ với trí tuệ trong đầu đám người bọn mình, có ra sao đi nữa thì triều đình cũng không nỡ trừng phạt nghiêm khắc. Đương nhiên hai vị chủ quản này cũng ra lệnh cho các vị Ti khố phải thật cung kính với Khâm sai đại nhân, chúng ta chỉ muốn triều đình đừng chiếm bạc trong nhà chúng ta chứ không phải muốn tạo phản.
Không ngờ mới đình công được một lúc thì bên ngoài công phường đã có vô số binh sĩ và mật thám của Giám Sát viện ập vào. Đối mặt với binh khí, lời nói của hai vị chủ quản cũng chẳng có sức lực gì, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, bị áp giải đến nơi này. Có điều dọc đường bọn họ vẫn rất tự tin, thầm nghĩ đám người bọn mình làm việc có chừng mực, Khâm sai đại nhân nhà ngươi cũng không tiện làm gì.