๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chiêu này thật quá tuyệt diệu, vạch trận bản mặt gian tế vô sỉ của đám Ti khố này, tương lai lại dùng những người này làm nanh vuốt trị các tị, không lo bọn họ không phục. Hành động này không khác gì vạch một khe rãnh giữa các Ti khố, chuyện ngày hôm nay mà có kết cục viên mãn, tương lai các Ti khố cũng khó mà cấu kết với nhau, không thể trở thành giai cấp đối đầu với các quan viên.
Đột nhiên có người cười lạnh.
Mọi người định thần nhìn lại, chính là Ti khố Ất phường bị trói quỳ dưới đất. Chỉ thấy hắn cười lạnh bi ai nói: “Hay cho một lũ tiểu nhân vô sỉ... Phạm đại nhân, chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào đám người kia là có thể khiến Nội Khố vận hành như lúc ban đầu? Không phải ta uy hiếp triều đình, nhưng thiếu mấy thứ trong đầu chúng ta, Nội Khố... chỉ e không chịu nổi mấy ngày!”
Câu này vừa nói ra, bầu không khí nơi này bỗng trở nên khác thường. Phó sứ Mã Giai định tiến tới bên tai Phạm Nhàn xin tha, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Còn các quan viên tâm phúc của Tín Dương trong Chuyển Vận ti cũng bắt đầu thể hiện vẻ lo lắng thay cho triều đình, âm thầm giúp sức cho chủ quản, ai nấy đề xuất với Phạm Nhàn, phải coi việc sản xuất trong Nội Khố là trên hết, giết Tiêu chủ quản đã là cho đối phương một bài học rồi.