๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Các lão chưởng quầy là ai? Bọn họ là nhóm học sinh đầu tiên của tiểu thư Diệp gia, cũng là sư phụ của tất cả các sư phụ giúp việc trong Diệp gia sau này, còn là tổ sư gia của đám Ti khố trong Nội Khố này! Có mấy ông lão này bên cạnh, đương nhiên Khâm sai đại nhân không cần lo vấn đề công nghệ thất truyền, cũng không cần lo về chất lượng sản xuất của Nội Khố. Nói toạc ra năm xưa Nội Khố này là do các lão chưởng quầy một tay gây dựng, sao lại không biết cách quản lý?
Sau khi hiểu được điều này, gương mặt tên chủ quản kia đầy tuyệt vọng, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn mang chút hi vọng, há to miệng, giãy dụa bò một quãng trên mặt đất, đi về phía Phạm Nhàn, kêu khóc nói: “Sư phụ, lão nhân gia ngài xin tha giúp đồ đệ với!”
Mọi người ngây ngẩn, Phạm Nhàn cũng sửng sốt, đương nhiên biết không phải người này đang xin mình tha cho. Y nhìn theo ánh mắt tên chủ quản kia, lại phát hiện hắn đang nhìn Thất Diệp, không khỏi quay lại tò mò hỏi: “Thất Diệp, đây là đồ đệ của ngươi năm xưa à?”
Thất Diệp gương mặt bình tĩnh nhìn khuôn mặt chủ quản kia, đáp lại bằng giọng nói khàn khàn thù hận: “Từng học ở chỗ ta mấy ngày.”