๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn cúi đầu, điềm nhiên như không nói: “Không có gì cả, theo lời Viện trưởng đại nhân đã nói, ánh mắt của Trưởng công chúa vẫn bị hạn chế trong một cung, nếu lần này Đô Sát viện thật sự vạch tội ta, chỉ e bà ta còn phải chịu thiệt nặng nề.”
Tô Văn Mậu nhìn y với vẻ khó hiểu.
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười tự tin. Bệ hạ đã đưa lão chưởng quầy cho ta, tức là trong thời gian ngắn người sẽ tin tưởng lòng trung thành của ta. Ta tới Giang Nam tiếp nhận Nội Khố, chỉ có Trưởng công chúa mất thể diện. Nếu lúc này Trưởng công chúa vẫn giữ im lặng thì không sao, nếu trong lúc ta chỉnh lý Nội Khố xảy ra vấn đề gì, quan viên trong triều ở kinh đô liên hợp dâng tấu, bệ hạ... không khéo sẽ sinh nghi. Còn chuyện Diệp gia năm xưa, ngược lại không gây ảnh hưởng gì lớn với ta.’
“Ta muốn nồi cháo Nội Khố này nấu nhanh cho xong, trưởng công chúa thích ta dùng lửa lớn, nhưng ta lại... hi vọng bà ta âm thầm giúp ta dùng lửa lớn.” Phạm Nhàn cười nói: “Lúc ở Nội Khố hành động của ta rất suồng sã, có rất nhiều chỗ đáng nghi ngờ, nhưng ta không cố sức che giấu, đương nhiên bệ hạ sẽ tin là ta thành thật. Còn Trưởng công chúa tuy thờ ơ lạnh nhạt nhưng gian xảo tự tiện, cái này gọi là không thành thật.”