๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tô Văn Mậu sắc mặt đỏ ửng, hung hăng trừng mắt với thuộc hạ. Các quan viên Giám Sát viện trong lòng hổ thẹn, tiến tới cho mấy đòn Phật Sơn Vô Ảnh cước, đá đám quan viên nội khố vẫn còn không chịu phục kêu la oan uổng này ngã lăn xuống đất sau đó trói nghiến lại.
Các quan viên trong sảnh không nhịn được lắc đầu, vốn định khuyên bảo Khâm sai đại nhân dù sao cũng phải để lại chút ít thể diện, nhưng nhớ lại biểu hiện của Phạm Nhàn lúc trước khi thì ôn hòa khi thì lạnh lùng, đám người lập tức bị thái độ ôn hòa lạnh lẽo, hỉ nộ vô thường này chấn nhiếp tâm thần, không dám lắm lời xin tha. Thân là cấp dưới không sợ cấp trên nghiêm khắc, chỉ sợ cấp trên vui buồn thất thường, chẳng biết lúc nào lại lôi lưỡi đao ra.
Lần mở nha môn cuối cùng của Phạm Nhàn trong Nội Khố chấm dứt như vậy. Sau khi mọi người trong sảnh giải tán, y giữ Phó sứ Mã Giai lại, hai người lại tới hoa viên phía sau phủ, vừa thân cận với bầu không khí mùa xuân, vừa nói mấy chuyện lạnh lẽo tiêu điều mang đậm thù ý.
“Đừng trách ta ra tay quá đáng.” Phạm Nhàn xoa khóa mắt khô khốc nói: “Nếu bọn chúng dám động tay động chân ngay lúc ta vừa nhận chức, thế thì đừng trách ta lột mũ ô sa của chúng.”