๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Nội Khố có tâm phúc của Tín Dương, đương nhiên Phạm Nhàn phải tìm cách thanh trừ ra ngoài. Tuy lần bãi công này cho y cái cớ cực tốt, nhưng nếu tất cả đều do mình động thủ, thế thì rõ ràng là không thỏa đáng. Chuyện này liên quan tới các quý nhân trong cung như Trưởng công chúa Hoàng tử, ném củ khoai lang nóng phỏng tay này cho vị quan to siêu phẩm kia, đó mới là chiêu thức tuyệt diệu. Thứ nhất Tổng đốc khu vực Giang Nam vốn có quyền hạn quản lý chuyện này, hai là tuy Tiết Thanh sẽ âm thầm mắng mình hai câu, nhưng hắn thân là đại soái đại quan, chỗ đứng không giống, đương nhiên sẽ không sợ sệt Trưởng công chúa ở kinh đô xa xôi, ngược lại e ngại Phạm Nhàn đang ở ngay trong địa phận Giang Nam. Suy xét hai bên, chắc Tiết Thanh sẽ hiểu mình nên làm như thế nào.
“Trước khi đến đây, Thiếu An đã nói với ta, vị biểu huynh của mình rất có tài tế thế, ở cùng nhau mấy ngày mới thấy, Thiếu An quả không mạnh miệng.” Phạm Nhàn mỉm cười đổi đề tài, bắt đầu dùng người ở giữa Nhâm Thiếu An để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Mã Giai cười nói: “Hai năm trước Đề ti đại nhân vào kinh, ngài và Thiếu An vừa gặp mà như đã quen, khi Thiếu An gửi thư cũng hay nhắc tới tài hoa tuyệt thế của đại nhân, chắc chắn sau này sẽ trở thành thần tử cứu thế.”
Chính Phó nhị sứ trò chuyện với nhau vui vẻ, vừa nịnh bợ tâng bốc lẫn nhau, vừa bàn bạc quyết định các quy trình tương lai của Nội Khố, sau đó chắp tay cáo biệt.