๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hôm nay cuối cùng thiếu gia cũng đoạt lại sản nghiệp Diệp gia, tuy chỉ là người quản lý nhưng lão chưởng quầy vẫn bùi ngùi khó tả, trong lòng than thở không thôi nhưng mặt mày vẫn che giấu rất tốt. Lý do phải che giấu là vì gần hai mươi năm bị giam lỏng trong kinh đô khiến các chưởng quầy hiểu được, có một số việc chỉ có thể làm chứ không thể nói, nếu lộ ra bất cứ dấu hiệu gì cũng mang tới những phiền toái không cần thiết cho thiếu gia.
“Vốn định mời ngài tới Bắc Tề giúp nhị đệ...” Phạm Nhàn không nhận ra cảm xúc trong lòng Thất Diệp, cười khổ nói: “Không ngờ đám công công kia cũng bám theo, trong cung trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, đành phải để ngài cùng tới Nội Khố.”
Thất Diệp mỉm cười nói: “Các công công nể mặt ngài, bây giờ đã rất ôn hòa với chúng ta, nhị thiếu gia có tư chất kinh doanh bẩm sinh, đại nhân không cần lo lắng. Còn Nội Khố... chắc ngài cũng biết, ta rất muốn về đây xem thử.”
Phạm Nhàn bỗng im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Tô Văn Mậu cũng ở đây, nếu các ngài có gì không thoải mái, hoặc có ai dám nhíu mày với ngài, cứ nói với hắn một tiếng, ta đã bàn giao... nếu đã rời kinh, đương nhiên không thể chịu uất ức nữa.”