๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Đường cúi đầu, không giải thích điều gì mà thẳng thắn nói: “Đóa Đóa cũng là người rất để ý tới việc này, dù sao ngươi và ta thuộc hai nước khác nhau, không có hai chữ tín nhiệm thì khó mà làm được việc.”
Đã nói ra thành lời rồi thì còn lại tương đối đơn giản, chẳng qua lúc này lại đi hỏi rốt cuộc Hải Đường có muốn tới bên trong cùng nhìn lén hay không, hay là Phạm Nhàn hiểu lầm vị cô nương này, đều là chuyện không cần thiết. Nhờ cái miệng chua ngoa của Phạm Nhàn mà lòng tín nhiệm giữa hai người được khôi phục một mức độ nào đó, giờ lại nhắc tới chuyện xưa thì có vẻ quá là ngu xuẩn.
Hai người đi song song về phía trước, Hải Đường liếc mắt nhìn y, nhíu mày, hai tay vẫn khoanh trong ống tay áo, dẫu sao cũng không thoải mái bằng Phạm Nhàn đút trong túi áo. Phạm Nhàn nhẹ nhàng giải thích: “Quan phục của Giám Sát viện, ta bảo Tư Tư mở thêm hai miệng túi thôi.”
Hải Đường mỉm cười, thở dài có vẻ khá tiếc nuối.