๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y nhìn làn khói đen chậm rãi bay lên trên cánh rừng, hai mắt híp lại nói: “Thương nhẫn, chung quy cũng chỉ là con rối mà thôi. Minh gia tự làm hải tặc, cướp bóc hàng hóa của Nội Khố, lại quay ngược lại ăn tiền bên phía triều đình... lòng dạ thâm độc. Nếu hắn ngừng tay không làm nữa, đám người ở kinh đô không nhận được tiền nữa, thẹn quá hóa giận, làm sao lại bỏ qua cho bọn chúng được? Đến lúc đó không tới phiên ta động thủ, bọn chúng cũng tự sụp đổ rồi.”
Cho nên năm nay cho dù thế nào Minh gia cũng phải nắm giữ phần lớn quyền tiêu thụ thương phẩm của Nội Khố, trước tiên cứ thận trọng vững chắc qua được một hai năm, sau đó lại xem xem trận tranh đấu tuy không thấy máu nhưng lại cực kỳ u ám ở kinh đô sẽ có xu thế ra sao.
“Vậy khoản bạc kia, ngươi định chuyển cho Hạ Tê Phi?” Đây là vấn đề Hải Đường rất quan tâm.
Phạm Nhàn gật đầu nói: “Một phần, tuy phụ thân cũng chuẩn bị cho ta một chút, nhưng Nội Khố mở cửa, tất cả mọi người trong thiên hạ đều nhìn chằm chằm vào người ta, nhìn chằm chằm vào kho hàng của bộ Hộ, chỉ e Trưởng công chúa đã đoán được tiền tài của ta. Nếu ta dùng bạc tích trữ của bộ Hộ để đánh trận này với Minh gia... chỉ e bất cẩn chút thôi sẽ thua cả bàn.”