๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Hả?” Hải Đường dừng bước, quay đầu lại nhìn y, lại bị nụ cười dịu dàng trên gương mặt thanh tú kia làm cho lóa cả mắt. Cô không nhịn được thở dài hỏi: “Có chuyện gì?”
“Người Hồ cũng có thể không giết người.” Phạm Nhàn rất nghiêm túc nói.
Hải Đường biết y đang chỉ câu nói mà mình gợi từ miệng Từ Tư lúc ở trong xe ngựa. Cô không khỏi tức tối, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Thế à? Có lẽ con dân Bắc Tề hay Nội Khố đều không tin tưởng.”
Phạm Nhàn dịu dàng nói: “Người Hồ có thể không giết người, đó là nếu chúng ta biến tất cả bọn chúng thành người chết.”