๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lão phu nhân tiếp tục lạnh giọng nói: “Viên đại gia là nữ nhân của thế tử, ngươi bảo Lan Thạch đừng có chảy nước miếng nữa. Hơn nữa không phải ngươi không biết, Phạm gia hận Viên Mộng tới thấu xương, nếu để Phạm Nhàn nhận ra Viên Mộng đang ở thành Tô Châu, chỉ e hắn sẽ lập tức giết cô ả. Lan Thạch qua lại với cô ả, cũng nguy hiểm lây.”
Minh Thanh Đạt gật đầu đáp ứng, đang định rời khỏi phòng, không ngờ lão mẫu thân lại giữ hắn lại, im lặng một hồi rồi lo lắng hỏi: “Bố trí của chúng ta dẫu sao cũng chỉ là bố trí của chúng ta, ta cứ cảm thấy sau khi Tiểu Phạm đại nhân dùng thử đoạn cứng rắn chấn chỉnh Nội Khố, không thể yên tĩnh như vậy mới đúng.”
Minh Thanh Đạt suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh đáp: “Mẫu thân yên tâm, dù sao chúng ta cũng là đại tộc có máu mặt trong thiên hạ, không có chứng cứ xác thực, cho dù là Khâm sai cũng không dám tùy tiện ra tay.”
Minh lão thái quân lông mày bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, mang đậm vẻ lõi đời và lạnh lùng. Bà lão lạnh giọng nói: “Không dám? Bốn mươi vạn lượng bạc trắng lóa mà hắn còn không muốn. Chắc chắn hắn còn muốn nhiều hơn nữa, trong thiên hạ này ngoài Minh gia ra còn ai có thể cho hắn nhiều bạc như vậy?”