๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Sử Xiển Lập lại thấy đau đầu, nữ tử Giang Nam nổi tiếng xinh đẹp, nhưng sao không tìm được cô nương nào ra dáng một chút? Chẳng lẽ bị người khác giấu đi? Vốn cũng có con đường khác, hắn cũng thử tới chỗ trung gian xem thử, nhưng các cô nương được mấy mụ buôn người nhiệt tình giới thiệu đều là trẻ em đáng thương chạy nạn từ Giang Bắc tới, tuy nói cha mẹ đem bán, nhưng thân thể còn chưa phát triển, Sử Xiển Lập cảm thấy không hạ thủ được, cũng sợ Phạm Nhàn nổi giận.
Nhắc tới sư phụ, đầu óc Sử Xiển Lập càng đau, thật không hiểu trong lòng vị kia nghĩ gì. Ngày hôm trước từ Nội Khố trở về là đâm đầu vào trong hoa viên mà thương nhân buôn muối nhượng lại, cả ngày đóng cửa không ra, Nội Khố mở cửa chiêu mua tới nơi rồi mà dường như vẫn không chuẩn bị gì.
Hôm nay Sử Xiển Lập mặc một bộ áo bào bằng vải bông, tuy thân phận hiện tại là hương nhân nhưng vẫn không thoát khỏi tác phong của người đọc sách gây dựng suốt mười mấy năm gian khổ học hành. Hắn đặt tay phải lên vách xe ngựa bóng loáng, nhưng không lên xe.
Thị vệ bên cạnh xe tò mò nhìn hắn.