๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt Dương Vạn Lý, nhìn tới lúc trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi mới bình tĩnh nói: “Đô Thủy Thanh lại ti... phụ trách xét duyệt và phân phán lượng bạc cần thiết mà triều đình chuyển tới các vùng vết nứt sông, con số cực lớn. Nhất là năm ngoái Đại Giang vỡ để, thương vong vô số, năm nay chỉ cần tình hình quốc khố trong triều khá hơn một chút, chắc chắn bệ hạ sẽ rút bạc đủ nhiều. Còn ta, bảo ngươi tới Đô Thủy Thanh lại ti chính là muốn ngươi... trông coi khoản bạc này.”
Dương Vạn Lý đờ người ra trên ghế, nửa ngày sau vẫn chưa khôi phục tinh thần... Công trình trị thủy? Đê lớn? Nước lũ? Lượng bạc như nước lũ? Thế nhân đều biết, vận chuyển đường sông là sự vụ tốn tiền nhất trong quốc kế dân sinh, đặc biệt là trong Khánh Quốc mười mấy năm qua, hàng năm chỉnh đốn sông ngòi, hàng năm vỡ đê, bạc đổ vào khác nào nước lũ nhưng không nghe thấy chút tiếng vang nào.
Một là ông trời già không nể mặt, thứ hai đương nhiên là họa do người. Từ bộ Công ở kinh đô, lại từ Hà Vận Tổng Đốc phủ đi xuống quan viên các cấp, cũng không biết vơ vét bao nhiêu chỗ tốt từ khoản bạc khổng lồ này. Tham lam hủ bạc, khác nào hồng thủy.
Đương nhiên trong lòng bệ hạ cũng biết việc này. Bốn năm trước Đại Giang vỡ đê, sau khi Giám Sát viện điều tra tượng tận, xử chém một vị Tổng đốc Hà Vận ngay trong triều. Có người nói trong nhà vị Tổng đốc Hà Vận đó tích lũy tài sản bằng cả một nước, hơn nữa chỗ dựa sau lưng là Thái hậu. Chỉ có điều, cho dù Hoàng đế Khánh Quốc xử tử nghiêm ngặt như vậy nhưng vẫn không ngăn được bầu không khí tham lam hủ bại trong vấn đề công trình trị thủy, mà cũng bốn năm nay không ai tiếp nhận chức vị Tổng đốc Hà Vận.