๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lão già kia chết đi, trong nhà đã do mình định đoạt, con ả kia đã chết nhưng con trai của ả ta lại không dễ giết. Dù sao trên danh nghĩa nó cũng là máu mủ của Minh gia, cũng may Thanh Dạ tâm địa sắt đá, ngày ngày dùng roi đánh, cuối cùng thằng nhãi ấy không chịu nổi nỗi khuất nhục và đau đớn đó, một sáng nọ chạy khỏi Minh Viên.
Có lẽ nó vĩnh viễn không biết, lúc đó mình đứng ngay sau cửa, lạnh lùng nhìn nó.
Có lẽ nó vĩnh viễn không biết, mình đã chuẩn bị sẵn sát thủ, đứng bên ngoài Minh Viên, đợi nó tới để đưa xuống dưới địa phủ, đoàn tụ với mẹ của nó.
Nhưng... vì sao nó lại không chết?