๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Nếu ta là cô, làm sao ta lại khoan dung cho tên đầu trọc kia yên ổn bỏ đi? Chỉ nói vài lời nhạt nhẽo không dầu không muối đã thuyết phục được cô bỏ qua không quan tâm tới nữa, xem ra vị Nhị tế tự này đúng là có tài làm thuyết khách.”
Lời này trông thì bình thường thật ra mang ý tru tâm. Trong lúc phẫn nộ, Phạm Nhàn thẳng thắn cho thấy trong đoạn đối thoại giữa Nhị tế tự và Hải Đường có một bộ phận Hải Đường không nói thẳng ra. Dù sao đây cũng là chuyện nội bộ Khánh Quốc, Hải Đường thân là người Bắc Tề, ai mà biết liệu có có làm chuyện gì vì lợi ích quốc gia mình không.
Hải Đường không hề tức giận, nhẹ nhàng giải thích: “Chắc chắn Quân Sơn hội muốn bảo vệ Minh gia, còn vị lão thái quân kia cũng trúng kế khích tướng của ngươi, mời người tới giết Hạ Tê Phi... Chẳng phải chuyện này đều trong dự liệu của ngươi à? Sao lại tức giận như vậy?’
Phạm Nhàn ngớ người, không ngờ Hải Đường lại không chút lưu tình phơi bày toàn bộ tâm tư âm hiểm của mình ra. Y nhíu mày nói: “Không sai, ta muốn ép Minh gia ra tay, nhưng ta không ngờ Minh gia lại mời được cao thủ như vậy... Xem ra ta vẫn xem thường cái gọi là Quân Sơn hội kia rồi.”