๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đương nhiên hàng hóa này không phải hàng hóa nào khác, Minh Thanh Đạt thầm hiểu điều này, nghe Phạm Nhàn nói, biết không thể thuyết phục được vị Khâm sai đại nhân trẻ tuổi này. Hắn nói với vẻ vừa mệt mỏi vừa tự chế giễu; “Mong đại nhân chỉ cho một con đường sáng.”
Ánh mắt Phạm Nhàn vẫn đặt vào mấy món ăn trên bàn, suy khi suy nghĩ một hồi mới điềm đạm nói: “Ngươi có rất nhiều huynh đệ, nghe nói... Hạ đương gia ở phòng Ất tứ cũng là huynh đệ của ngươi?”
Sắc mặt Minh Thanh Đạt không hề thay đổi, trong lòng lại thấy đau xót, Minh gia mình đi theo kẻ địch của Phạm Nhàn đã rất lâu, nếu muốn Phạm Nhàn thật sự tin tưởng Minh gia chịu quy thuận mình, trừ phi hắn có thể nắm giữ hoàn toàn Minh gia trong lòng bàn tay. Còn Hạ Tê Phi rõ ràng là quân cờ mà Phạm Nhàn dùng để nắm giữ Minh gia trong tay, đổi lại là bất cứ ai khác, Phạm Nhàn cũng không chấp nhận hiệp nghị này.
Câu nói của Phạm Nhàn hiển nhiên là ra điều kiện cho mình, nhưng cho dù thế nào Minh Thanh Đạt cũng không thể chấp nhận điều kiện này. Có điều cho dù Minh Thanh Đạt không thể buông bỏ sản nghiệp gia tộc trong tay mình, nhưng nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Hạ Tê Phi và từng vết roi thê thảm bên dưới y phục, trong lòng hắn lại bắt đầu rối rắm.