๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Thái độ của hắn không hoàn toàn đại biểu cho thái độ của Minh gia. Chuyện đêm hôm đó chưa kết thúc, ta cũng không thể ngừng tay lại được. Bây giờ tổn thất của Minh gia chỉ là về mặt kinh tế, trong một năm tới chỉ cần dùng hàng hóa của Nội Khố cản trở hắn, ta có thể khiến gia tộc của hắn tiếp tục đổ máu... Nhưng chỉnh thể Minh gia vẫn mạnh khỏe, không thể nuốt chửng bọn họ chỉ trong một lần. Vì thế chỉ cần ta ở Giang Nam một ngày, cứ cách vài hôm ta sẽ tới róc một miếng thịt xuống!”
Cái gọi là từ từ xâm chiếm, có lẽ cũng là đạo lý này. Nhưng Hải Đường nghe xong lại không khỏi thương xót cho Minh Thanh Đạt, Minh lão gia tử kia đã hạ mình đủ thấp nhưng vẫn không cách nào ngăn cản Phạm Nhàn quả quyết thực hiện kế hoạch của mình.
Dường như đoán được cô đang suy nghĩ điều gì, Phạm Nhàn giải thích: “Chắc chắn Minh gia sẽ không ngồi chờ chết, vấn đề ở chỗ kế hoạch Tiểu Ngôn vạch ra lần này không giống lúc đối phó với Thôi gia. Tất cả thủ đoạn mà Giám Sát viện sử dụng đều là quang minh chính đại, mọi chuyện mà ta tiến hành đều dựa theo quy định luật pháp Khánh Quốc, đây không phải âm mưu mà là dương mưu, đối diện với chênh lệch về mặt thực lực, Minh gia không thể phản kích chính diện. Cô đừng tưởng Minh Thanh Đạt chỉ đơn giản là muốn nhân nhượng cho yên chuyện, hắn cũng đang kéo dài thời gian, đợi tình thế trong kinh đô có biến hóa mới.”
Y nhấn mạnh thêm: “Đối với Minh gia mà nói, tình hình trong kinh đô nhất định phải có thay đổi, nếu không bọn họ chỉ có nước chờ bị triều đình ăn thịt.”