๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vẻ mặt sư gia cũng cực kỳ kinh hãi, lo lắng đi loanh quanh dưới đất, đột nhiên dừng lại, khép cây quạt giấy trong tay lại, phát ra tiếng một bộp.
"Đại nhân, đã đến lúc nên làm một quan thanh liêm rồi." Mi tâm sư gia cau lại thành một khối thịt khó coi, cắn răng nói.
Tri châu Tô Châu hoảng hốt, tức giận nói: "Nói vớ vẩn gì vậy? Chẳng lẽ bình thường bản quan thường ngày không thanh liêm?" Nói xong câu này lại nghĩ đến một số chuyện, đại nhân Tri châu bỗng nhiên lập tức nguôi giận nói: "Đây là chuyện của Minh gia, bản quan cũng không thể không đếm xỉa đến, dù sao năm xưa cũng nhờ lão thái quân mà bản quan mới ngồi được lên vị trí này."
Sư gia biết lão gia hiểu lầm ý của mình, nhanh chóng tiến lại gần, hạ giọng nói câu giải thích: "Lão gia, ngài xem trong hai ngày nay Minh gia có ai đến nói gì không?"