๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sư gia cũng không hiểu được điểm này, suy định: "Viên Mộng là người thân cận với Nhị điện hạ và Thế tử, tuy đã bị bộ Hình phát ra công văn truy nã, nhưng các quan viên khắp thiên hạ không ai dám liều lĩnh mạo hiểm đắc tội với quý nhân trong kinh, bắt cô ta về quy án. Đại nhân không cần quá lo lắng, ai mà chẳng vậy... Còn về vì sao Giám Sát viện không bắt sống... Ta nghĩ có thể Viên đại gia biết bản thân không thể chịu nổi hình phạt của Giám Sát viện, nên đã tự sát chết."
"Vẫn phải tới xem xem." Tri châu hạ quyết tâm. "Ít nhất phải biết một số tình tiết."
Sư gia khuyên ngăn như chặt đinh chém sắt: "Đại nhân không thể đi được."
"Hả?" Tri châu cau mày hỏi: "Vì sao? Đương nhiên bản quan sẽ không quang minh chính đại tới đó, giờ trời đã sắp sáng. Nếu không nhanh chóng dọn dẹp, tin tức lan truyền... chắc chắn bộ Hình ở kinh đô sẽ có lời để nói, Giám Sát viện cũng sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình, ta chỉ là một Tri châu Tô Châu nhỏ nhoi này, làm sao trả lời bệ hạ?"