"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lĩnh Nam thời tiết nóng quả ngọt, chỉ cần giải quyết vấn đề vận chuyển đường dài đương nhiên sẽ có nhiều lợi ích. Nếu như vị kia thương nhân hiểu quy củ, sau khi đến Tô Châu lập tức đến bái kiến Minh tứ gia, có lẽ Minh tứ gia cũng sẽ gật đầu, cho hắn một hạn mức lớn để làm ăn. Nhưng không biết vị thương nhân này không hiểu quy củ hay có chỗ dựa nào đó mà lại ỷ vào mình nhiều hàng giá rẻ, cố tình hạ thấp giá hoa quả Tô Châu thậm chí toàn bộ Giang Nam, trong vòng mười ngày mà đã giảm đi hai phần, chuyện làm ăn của vị thương nhân này cũng nhanh chóng mở rộng.
Minh tứ gia cười âm hiểm nhìn chằm chằm vào thương nhân Lĩnh Nam vừa bị mình đánh ngã xuống đất, cười khẩy nói: ""Bây giờ ai cũng dám bắt nạt lên đầu Minh gia ta à? Một gã nam man như ngươi lấy đâu ra lá gan này?""
Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu, chuyện làm ăn của mình bắt đầu bị bị Giám Sát viện chèn ép, bất luận Giám Sát viện có bao nhiêu hành động thực tế, nhưng một khi tin đồn này lan ra, xu hướng đã hình thành, thương nhân bị hắn áp đảo vô số năm sẽ bắt đầu nổi loạn, muốn tận dụng lúc Minh gia sứt đầu mẻ trán, tìm cơ hội thu hoạch một số lợi ích.
Chẳng qua... Minh tứ gia không có bất cứ biện pháp nào để đối phó với Phạm Khâm sai, sợ còn không kịp nữa là, nhưng làm sao hắn lại để một tên nam man làm loạn trên chính địa bàn của mình được!