"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có rất nhiều chuyện Trần Bình Bình sẽ không bao giờ nói cho Phạm Nhàn biết, bởi vì lão biết trái tim của Phạm Nhàn còn lâu mới được cứng rắn và kiên cường như của mình. Lão đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, từ xa loáng thoáng vang lên tiếng cười đùa của những mỹ nữ mà ông lão này thu thập.
Lão nhìn ra ngoài, nghĩ đến một người luôn ở bên cạnh Trưởng công chúa, không nhịn được nở nụ cười ngây thơ như trẻ con, nói: ""Thường thì những việc mà kẻ thù không muốn ta biết, thật ra ta đều đã biết, chỉ là...""
Trong mắt ông lão lóe lên vẻ tự giễu, thở dài nói: ""Trở thành người biết hết mọi chuyện, thật ra có đôi lúc lại không phải là chuyện hạnh phúc gì.""
Lão đầy tớ nhẹ nhàng bóp vai cho lão, biết ngày mai viện trưởng đại nhân sẽ mang theo cái đầu và mũi tên gãy vào cung, Quân Sơn hội sẽ lần đầu tiên xuất hiện trước mặt bệ hạ, còn bệ hạ, cuối cùng cũng phải hạ quyết tâm.