๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế nghe lời nói che che giấu giấu của đám đại thần này, trong lòng cảm thấy hơi phiền chán, chân mày nhăn lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chiếc bàn con trên giường, chỉ vào mấy tấu chương mỏng manh trên chiếc đó nói: "Tấu chương từ Giang Nam, các ngươi xem đi."
Diêu công công im lặng bước tới, nhận tấu chương, phân phát tới tay các vị đại nhân.
Trong lúc nhất thời, Ngự Thư phòng chỉ còn lại tiếng lật xem tấu chương của các đại nhân, và tiếng hít thở dần trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau, cuối cùng các đại nhân cũng trao nhau tấu chương, đọc xong xong xuôi, ngẩng đầu lên, gương mặt đều có vẻ khiếp sợ. Thư Vu và Hồ Đại học sĩ còn liếc nhau một cái, vội vàng quay đầu đi, không giấu nổi nỗi lo âu sâu sắc trong lòng. Nếu những điều viết trên tấu chương là sự thật, thế thì lá gan của Phạm Thượng thư... đúng là quá lớn!