๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hắn vội vàng cười nói theo lời Đại hoàng tử: "Bệ hạ, Quách Tranh này, lão thần không sợ nói năng thiếu lễ phép, cũng phải nói thêm một câu. Người này thích việc lớn hám công to, thường có những hành động xằng bậy, mới năm trước mới bị bệ hạ giáng chức xuống Giang Nam, khó đảm bảo hắn sẽ không vì mối thù xưa với Tiểu Phạm đại nhân mà cố ý phóng đại sự việc, vu oan hại người."
Ba chữ "mối thù xưa" vừa được nêu ra, mọi người không nhịn được nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử có mối thù xưa sâu nhất với Phạm Nhàn. Tuy gương mặt Nhị hoàng tử vẫn giữ được nụ cười thanh tú như thường nhưng thực tế da mặt đã bắt đầu phát nóng, nhìn Đại hoàng tử bằng ánh mắt u ám. Thuở nhỏ hắn và Đại hoàng là huynh đệ thân thiết, chẳng hiểu sao giờ đây đại ca lại nhất quyết đứng về phía đứa con hoang kia!
Sau khi lời của Thư Đại học sĩ kết thúc, Hoàng đế gật đầu, cho dù trong lòng hắn còn có những suy nghĩ khác nhưng lúc này cũng không thể nói thêm điều gì. Bởi vì năm ngoái, do sự việc Phạm Nhàn đại náo bộ Hình, triều đình đã giáng chức Tả đô Ngự sử Đô Sát viện tới tận khu vực Giang Nam xa xôi, nguyên nhân đưa ra chính là người này thích việc lớn hám công to, phẩm hạnh không tốt.
Thiên tử đã nói lời vàng ngọc, đương nhiên không thể nuốt lại. Chẳng qua khi đó Hoàng đế muốn an ủi Phạm Nhàn, nhưng bây giờ Hoàng đế lại muốn dùng tấu chương của Quách Tranh để làm chút chuyện. Bị Thư Đại học sĩ chặn lại như vậy, trong lòng hắn không khỏi mỉm cười tự giễu, thầm nghĩ thế này có phải mình tự đào hố rồi mình tự nhảy vào không?