๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Kiến cau mày, mỉm cười nói: "Rất tốt, chúng ta có thể uy hiếp hắn."
Người áo đen lẳng lặng gật đầu, hai tay buông xõa bên cạnh người, chỉ thấy trên tay phải của hắn có một vết chai dài kéo dài từ lòng bàn tay, nếu Phạm Nhàn nhìn thấy chi tiết này, chắc chắn sẽ liên tưởng đến đám Hổ Vệ như Cao Đạt, cầm trường đao nhiều năm, trên tay đã tạo thành vết chai.
Phạm Kiến nhìn người áo đen nói: "Đi theo ta, thật sự không có nhiều việc để làm, bao năm qua, ngươi cũng nhàn rỗi đến phát chán rồi, đừng nên trách ta."
Người áo đen mỉm cười, thành khẩn nói: "Mười một năm trước, thuộc hạ không thể phòng ngự, khiến một cung nữ bên cạnh hoàng hậu bị gã điên giết chết, đã là kẻ chắc chắn phải chết. Tất cả là nhờ đại nhân nhớ tình cũ, âm thầm cứu sống ta. Nếu không có ơn cứu mạng của đại nhân, nhiều năm qua, chỉ e thuộc hạ đã rảnh rỗi tới mức nằm dưới đất vàng đếm ruồi chơi."