๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cuối cùng cũng bắt được những người chấp hành cụ thể, tìm ra sự vụ thiếu hụt cụ thể. Thái tử điện hạ nghe được tin này, ánh mắt sáng bừng lên nhưng gương mặt lại vô cùng bình tĩnh, trong lòng nghĩ nếu tiếp tục đào bới theo những quan viên này, chẳng phải sẽ ăn chắc Phạm Kiến hay sao? Chờ tới lúc đào sâu tới Giang Nam, triều đình vẫn sẽ ghi nhớ công lao hai ngàn vạn lạng bạc của Phạm Nhàn, nhưng tội danh tương ứng cũng khiến Phạm Nhàn không thể chịu đựng nổi!
Còn Hồ Đại học sĩ nghe đến tên của bốn quan viên này, đặc biệt là tên người cuối cùng, ánh mắt cũng lập tức sáng bừng lên. Gương mặt hắn vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại nghĩ, hóa ra thủ đoạn của Phạm Lão Thượng thư lại tinh diệu đến vậy, xem ra mấy ngày nay mình và lão Thư lo lắng dư thừa rồi.
Dù sao Thái tử cũng còn trẻ, không có tâm tư kín kẽ như Hồ Đại học sĩ, càng không có khả năng nhìn thấy là không quên như Hồ Đại học sĩ, cho nên hắn không hề nhận ra rằng trong chuyện này có bẫy; còn cho rằng cứ tiếp tục truy đuổi là đối phương sẽ rơi vào bước đường cùng. Hắn vui mừng khôn xiết, nhanh chóng ra lệnh cho các quan viên phe mình men theo vấn đề này mà phát động tổng tấn công.
Còn Thượng thư bộ Lại, tuy loáng thoáng đứng về phía Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử, nhưng tình hình đang tốt, lại có Thái tử làm người mở đường tiên phong, đương nhiên cũng vui mừng bợ đỡ, đứng bên cạnh Thái tử cầm cờ nhỏ hò hét. Tuy chưa tự mình rút gươm, nhưng tiếng hò reo vẫn vang lên không ngừng.