๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thái tử kinh hãi tới biến sắc, chuyện đã qua vô số năm lại hiện lên trong lòng. Chỉ trong chớp mắt hắn đã nghĩ tới rất nhiều việc. Năm xưa do Quách Bảo Khôn tiến cử, bản thân đã hạ mình gọi gã tiểu quan tên Phương Lệ này cùng đi ăn một bữa, thông qua sắp xếp của Trưởng công chúa, để đối phương được thăng quan hai lần trong bộ Hộ.
Sau đó Thái tử ám chỉ với Quách Bảo Khôn, vị tâm phúc này và Phương Lệ đã âm thầm chuyển một lượng bạc trong bộ Hộ cho mình sử dụng.
Nhưng đã qua mấy năm rồi, khoản bạc đó đã tiêu đi đâu không biết, Quách Bảo Khôn chết đằng nào chẳng hay, Thái tử cũng quên bẵng mất chuyện này, làm sao mà nhớ được gã quan viên bé nhỏ tên Phương Lệ, càng không nghĩ tới sẽ gặp lại người này trong sự vụ thanh tra bộ Hộ ngày hôm nay.
Chẳng lẽ... bốn mươi vạn lượng bạc kia đã đổ vào túi ta hay sao?