๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Kể từ khi biết Chu đại quản gia đang trốn ở Minh Viên, thế công của Giám Sát viện Nội Khố Chuyển Vận ti đối với Minh gia ngày càng càng mạnh mẽ.. Sản nghiệp của Minh gia không ngừng bị quấy rối, dần dần dà đã có dấu hiệu như mặt trời lặn ở đằng tây, trông hết sức đáng thương.
"Dư luận là một vấn đề rất quan trọng, danh tiếng cũng vậy." Phạm Nhàn thở dài, "Nếu cứ tiếp tục chèn ép Minh gia như vậy, không chỉ người dân sẽ sinh lòng phản cảm với ta, thậm chí ngay cả những thương nhân hoàng thất mà Hạ Tê Phi đã liên lạc, chỉ e cũng cũng cảm thấy e ngại triều đình. Ai mà biết được, liệu họ có phải là Minh gia thứ hai hay không."
"Điều khiến ta đau đầu nhất là." Y lắc đầu: "Chúng ta không biết tình hình trong kinh đô ra sao. Ta cũng không biết, nếu hành động quá lớn, chết mất quá nhiều người, gây ra quá nhiều phê phán, liệu có khiến đám người ở kinh đô lấy cớ gọi ta về kinh hay không."
Trong hoàn cảnh tình hình ở Giang Nam còn chưa ổn định, Phạm Nhàn không muốn về kinh. Đặc biệt là sau khi về kinh sẽ bị đám nữ nhân trong cung cản trợ, đây không phải tình huống mà y có thể chấp nhận được.