๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không ai kích động và xúi giục thì làm sao dân chúng bé nhỏ đã quen với cách sống nhún nhường của triều đình Đại Khánh ta lại có dũng khí đến hò hét trước phủ Khâm sai đại nhân?
Đối với việc này, Phạm Nhàn đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ lại nhận được câu trả lời khẳng định từ Tiết Thanh, trong lòng càng thêm bình tĩnh.
Mọi việc quả thật không ngoài dự đoán của Phạm Nhàn. Sắc trời gần hoàng hôn, đám đông bên ngoài dần dần giải tán đi, chỉ còn lại những người đội khăn vuông trên đầu, gương mặt mang vẻ nghĩa khí phấn khích của học sinh; cùng với một số người dân không rõ thân phận lẫn lộn vào đó. Dưới sự giám sát của lực lượng quân đội phủ Tổng đốc, những người này chỉ có thể tụ tập ở cuối con đường. Họ đọc kinh văn, phẫn nộ chỉ trích Khâm sai đại nhân đã coi thường mạng người, gây họa cho bách tính Giang Nam.
Không biết ai đã khởi xướng, đám đông dần trở nên kích động, tiến sát về phía Hoa Viên, trong lúc nhất thời quân sĩ của phủ Tổng đốc không dám nặng tay, từ từ lui về phía sau.