๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn, không một lời đáp lại.
Phương Đình Thạch cũng không thể nói thêm được gì nữa.
“Kể từ khi ta tiếp quản Giám Sát viện, đã bao giờ có chuyện bịa đặt bằng chứng phạm tội, âm mưu hại người?” Phạm Nhàn châm chọc nói: “Về phần ngươi, thân là học sinh, ngươi phải có năng lực phán đoán độc lập. Đừng tin lời người khác nói, đừng tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, chỉ cần xem xét tình hình nhiều năm qua và dùng đầu óc của ngươi.“
“Đương nhiên, các ngươi vốn không có đầu óc.” Phạm Nhàn trách mắng: “Nếu các ngươi có đầu óc, đã không bị người khác xúi giục đến vây quanh Hoa Viên. Đây là nơi nào? Đây là hành dinh của Khâm sai, là hành cung của Hoàng tử. Bản quan có chém ba trăm cái đầu của các ngươi cũng không có bất cứ vấn đề gì. Cuối cùng thì các ngươi chết, danh tiếng của bản quan cũng mất, khiến cho đám thương nhân âm thầm làm trái pháp luật được lợi.“