๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chỉ còn mưa bụi chậm rãi buông xuống.
Tổng binh phủ Tổng đốc trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ rằng Khâm sai đại nhân đúng là tàn nhẫn, ác độc.
Không ai để ý tới, cùng với đám học sinh bị đuổi đánh có cả một số bóng người đầy mờ ám. Còn phía sau những bóng người này, lại có những mật thám của Giám Sát viện hóa trang thành sĩ tử hay dân chúng, vừa hoảng loạn chạy trốn, vừa dõi mắt theo dõi cẩn thận.
Phạm Nhàn bước lên cầu thang, nắm lấy tay của Tam hoàng tử đang trèo lên bức tường của Hoa Viên, nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được cười phá lên nói: “Nếu làm theo hình thức tiêu chuẩn, hôm nay chúng ta nên phái một số người của các bang phái ngụy trang thành những chí sĩ trung thành yêu nước lòng đầy nhân ái, đến đánh cho đám học sinh này một trận.“