๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn nhìn qua lớp áo của Hổ Vệ, quan sát người kia, trong lòng hơi xao động, bình tĩnh nói: “Hóa ra ngươi là ngươi đã bảo vệ Chu tiên sinh, chẳng trách mãi mà Hải Đường vẫn không bắt được... Ngươi đã không đồng ý đưa người cho ta, vậy ngươi tìm ta để làm gì ? Ta không có thói quen nói chuyện phiếm với khách không mời.”
Người kia lạnh lùng nói: “Một giao dịch, rút Hắc Kỵ về, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Tha mạng cho ngươi? Trong tình huống như vậy mà mình lại nói sẽ tha mạng cho Phạm Nhàn?
Trừ phi hắn là kẻ ngu mới có tự tin như vậy. Nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, đối phương tuyệt đối không phải kẻ ngu, vậy chắc chắn đối phương có khả năng giết mình.