๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lang Đào nghe câu này, suy nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng lại mỉm cười. Trong nụ cười ấy mang theo một ý vị cao thâm khó lường: "Ngươi tự tin như vậy, liệu có phải đã kết luận là Đóa Đóa sẽ không theo ta về nước?"
Phạm Nhàn im lặng, không nói gì. Trong vụ việc này, ý chí của Hải Đường chiếm vị trí quan trọng tuyệt đối, không ai có thể thay đổi được gì, cho dù là một quốc gia như Bắc Tề hay bản thân y, cũng chỉ có thể mưu đồ gây ảnh hưởng tới lựa chọn của cô mà thôi.
Lang Đào nhẹ nhàng nói: "Có lẽ ngươi đã hiểu lầm một điểm. Ta đến Ngô Châu gặp ngươi, không phải vì cần ngươi giúp ta thuyết phục sư muội... Ta chỉ muốn cho ngươi biết, chúng ta chuẩn bị đón sư muội trở về, đây là vấn đề về lễ nghi, không phải đến để xin ý kiến ngươi."
Phạm Nhàn khẽ cắn răng, lạnh giọng nói: "Vấn đề của nàng ấy, chẳng lẽ lại không phải vấn đề của ta?"