๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có lúc Phạm Nhàn tự hỏi lòng mình, mới phát hiện ra rằng, thực ra việc mình xuống núi đã gây ra thiệt hại khổng lồ đối với dòng họ Lâm. Đương nhiên Hoàng đế bệ hạ sẽ không thể dừng lại tại đó, nên mới có việc thanh tra bộ Hộ trong đợt yết triều cuối xuân ở kinh đô.
Phạm Nhàn tỉnh lại từ trầm tư, không nhịn được lắc đầu. Rõ ràng trong triều đình còn nhiều vấn đề như vậy mà Hoàng thượng đã vội vàng giết chó... nhưng con mồi vẫn chưa bị xóa sạch... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc sự tự tin của Hoàng đế đến từ đâu vậy?
"Chuyện ở Giang Nam, ta sẽ không hỏi." Lâm Nhược Phủ cắt đứt suy nghĩ của y, chậm rãi nói: "Ta tin vào năng lực của ngươi, tuy nhìn từ bề ngoài thì chuyến đi Giang Nam này, ngươi đã hành động hơi quá đà, nhưng ta tin ngươi có kế hoạch sau này... Chỉ có điều đợt Tết ngươi cần trở về kinh đô báo cáo, nên chuẩn bị kỹ hơn, đặc biệt là không biết những người đó sẽ tấn công khi nào."
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, không nhịn được cười nói: "Ngài yên tâm, không việc gì đậu."