๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đương nhiên Uyển Nhi biết y đến Giao Châu để làm gì; thở dài trong lòng một tiếng, nhưng biết Hoàng lệnh trên người, Phạm Nhàn cũng không cách nào chối từ. Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười ôn hòa để hai bên đều an tâm, lè lưỡi nói: "Đừng có mà trêu hoa nghẹo nguyệt."
Phạm Nhàn cười ngại ngùng, cúi đầu chấm đất: "Nương tử yên tâm, sẽ không hái ven đường."
Đại Bảo ngồi bên cạnh Uyển Nhi, vẫn giữ vẻ ngơ ngác, nghe câu này, đột nhiên nói chen vào: "Trong vườn... có hoa."
Phạm Nhàn hơi tức tối, Uyển Nhi hơi oán hận, Đại Bảo không biết chuyện gì xảy ra, ba cứ như vậy liền tạm biệt.