๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hắn cười tự giễu: "Học trò không có bản lĩnh mỉm cười nhìn chuyện trong thiên hạ như sư phụ."
Phạm Nhàn thở dài, tự trong thấy bốn người dưới trướng mình mặc dù nói Hầu Quý Thường tâm tư kín đáo nhất, làm việc tàn nhẫn can đảm nhất, nhưng đến khi thực sự đối diện với máu tanh sắp tới, mới hấy được thư sinh dẫu sao cũng vẫn là thư sinh. Vốn dĩ theo đạo lý, việc này cứ để Giám Sát viện đứng ra là được, nhưng Phạm Nhàn bố trí Quý Thường đến nơi này, một mặt là muốn chấn nhiếp quan viên Giao Châu một phen, mặt khác là giấu tư tâm. Sau khi Giao Châu đại loạn, chắc chắn sẽ có người bị giáng chức, có người nhận công... Một công lao như lớn thế, chắc chắn có thể giúp Quý Thường thăng tiến vượt xa bình thường.
Lợi ích như vậy mà Phạm Nhàn vẫn sẵn lòng giữ cho học trò của mình, chỉ để hắn chịu kinh hãi đôi chút, cũng xem như trả giá đôi chút.
"Sau khi ngươi đến Giao Châu, có phát hiện ra điều bất thường gì không." Phạm Nhàn bình tĩnh hỏi, y không hỏi về việc thủy quân Giao Châu buôn lậu, bởi y biết rõ trong thời gian ngắn Hầu Quý Thường không thể điều tra rõ những việc âm u dơ bẩn trong quan trường này.