๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngay trong tiệc mừng thọ của mình, Thường Côn cầm chén rượu nhưng suy nghĩ đã bay đến nơi khác... Trên hòn đảo đó, không còn một ai sống sót, người ra tay cũng đều là các quan tướng tâm phúc của hắn, những binh lính sĩ tốt đều bị giam trong doanh trại hàng ngày, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nhìn Đề đốc đại nhân ngây người cầm chén rượu, khách khứa dưới bữa tiệc nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thường Côn khôi phục tinh thần, nở nụ cười tự giễu. Phu nhân và con cái của mình đều đang ở kinh đô, không biết bọn họ sinh sống ra sao. Còn chuyện bên Giao Châu, cho dù triều đình có nghe được tin đồn, liệu có làm gì được mình? Giám Sát viện không có bằng chứng cụ thể, làm sao dám động đến một vị đại lão trong quân đội như hắn?
Sau khi suy nghĩ rõ ràng về nguyên nhân và hậu quả, đánh giá lại tình hình, xác nhận an toàn cho bản thân, cuối cùng tảng đá lớn luôn nén nặng lòng Thường Côn cũng nhẹ hơn một chút. Hắn gật đầu cho người đứng bên cạnh, đồng ý gọi vũ nữ vào góp vui.