๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thường Côn cảm thấy rất lúng túng, rất tức giận, thân là đại quan nhất phẩm của Khánh Quốc, có lúc nào bị người ta tra hỏi trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa giọng điệu của đối phương còn mang vẻ ngả ngớn và như nhìn từ trên cao xuống.
Nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc để cứng rắn, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng nguy hiểm đến từ người trẻ tuổi đối diện, hắn híp hai mắt nói: "Lão phu chính là Thường Côn... vị tráng sĩ này, có thể cho phép ta rửa tay rồi tiếp tục trò chuyện không?"
"Muốn kêu cứ kêu đi." Phạm Nhàn cười nói: "Hôm nay dù ngươi kêu đến rách cổ họng cũng vô dụng."
Thường Côn nhíu chặt hai hàng mi, hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"