๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không im lặng quá lâu, Phạm Nhàn ngoài tấm rèm nhẹ nhàng nói: "Ta luôn có một nghi hoặc rất lớn... quan hệ giữa ngươi với Diệp gia không sâu đến mức này, quan hệ với Yến Tiểu Ất cũng không có gì đặc biệt, thậm chí trong lịch sử quá khứ, cũng không có liên hệ gì với Trưởng công chúa. Tuy địa vị của ngươi cao, thực lực của ngươi mạnh... nhưng trong Quân Sơn hội, ngươi chỉ có thể là một kẻ làm công. Thế nên ta rất tò mò, chủ nhân thực sự của ngươi là ai... Ai đã truyền lệnh cho ngươi điều động quân đội của triều đình tới giúp Minh gia, lén lút thông đồng với Đông Di thành."
Thường Côn khép chặt miệng, gương mặt hung dữ, chết cũng không đáp lại. Những điều mà Phạm Nhàn vừa nói, chính là những việc mà thủy quân Giao Châu đã từng thực hiện trong những năm qua. Chỉ có điều, cho dù thế nào đi nữa hắn cũng không trả lời. Một khi xác nhận những tội lỗi này, không nói đến Phạm Nhàn, ngay cả Hoàng thái hậu ra tay, cũng không thể bảo vệ được tính mạng của cả nhà hắn.
"Ta sẽ không báo lên trên." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Trong hoàn cảnh như thế này, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta... Thật đấy, ta chỉ là tò mò thôi, chuyện ngươi sống hay chết, cả nhà ngươi có bị chôn cùng hay không, đối với ta đều không có lợi ích gì."
Thường Côn vẫn không thể nói, hắn cười lạnh, cắn răng nói: "Ta ngu ngốc lắm à... Đề ti đại nhân, những chuyện này có liên quan gì đến thủy quân Giao Châu của chúng ta? Nếu ngươi có chứng cứ, cứ mang kiếm của Thiên tử đến trong doanh trại, bắt ta ngay tại trận; nười nghìn quan binh thủy quân không dám ho he tới một lời... Nhưng nếu ngươi không có chứng cứ, thế thì đừng cố chặn ta trong cái chỗ bốc mùi này để nói chuyện phiếm."