๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chính vì thế, trước đó lúc ở trong nhà xí Thường Côn vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ sệt. Hắn tin chắc rằng Phạm Nhàn không đầu không óc giết chết mình như vậy được, y không dám!
Nhưng ... Thường Côn cúi đầu nhìn lưỡi dao màu đen trên lồng ngực của mình, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười bi thảm.
Phạm Nhàn thu hồi dao găm, lau sạch vết máu lên tấm rèm xanh, cất vào ống giày, nhìn vị Đề đốc Thường Côn người đầy những máu ngồi trên chiếc ghế bên sau bức rèm, không nhịn được lắc đầu. Không sai, ngay cả Hoàng đế Khánh Quốc cũng không dám ám sát một vị đại lão trong quân đội mà không có nất cứ bằng chứng nào. Nhưng... ta đâu phải Hoàng đế, ta còn vội trở về Đạm Châu thăm nãi nãi, làm gì có thời gian lãng phí trên cái chỗ vớ vẩn Giao Châu này.
o O o