๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hắn khẽ ho một tiếng, chắp tay hỏi: "Hạ quan xin ra mắt Đề ti đại nhân. Chẳng hay lần này đại nhân đến Giao Châu giải quyết việc gì?"
"Ngươi là Phó tướng của thủy quân, trong khi đó viện của ta đang cần người để phá án, đâu thể nào đến tìm đến ngươi để điều động được." Phạm Nhàn bình tĩnh nói, xoay người sang phía Tri châu Giao Châu nói: "Hôm nay phụng chỉ phá án, nhưng khổ nỗi mang theo không đủ người. Làm phiền Ngô đại nhân điều một doanh châu quân cho ta."
Tri châu Giao Châu họ Ngô tên Cách Phi, từng là đứng hàng tam giáp thời cựu chính, cũng từng đi qua cửa nẻo của Lâm tướng và Phạm phủ. Hôm nay, đột nhiên thấy Tiểu Phạm đại nhân biết họ của mình, trong lòng hắn bỗng nóng lên, cảm thấy toàn bộ cơ thể đều thư thái, cười híp mắt đáp: "Xin đại nhân cứ phân phó."
Ngô đại nhân này có một đặc điểm tốt, đó là bạc nên tham thì hắn nhất định sẽ tham, nhưng nếu không nên có ý đồ thì chắc chắn sẽ không có ý đồ, cách làm người rất "thành thật an phận". Dù sao đến cái chỗ rách nát Giao Châu này, nơi nơi chốn chốn đều bị người của thủy quân áp bức, chưa nói tới nhiều công việc chính vụ không thuận lợi mà kể cả có lợi ích gì to tát thì cũng không đến phiên hắn, ngược lại khiến hắn sạch sẽ từ đầu đến chân.