๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không quan tâm có phải người này đang diễn kịch hay không, dù sao vẫn còn thời gian để tra khảo.
Còn lúc này, Đảng Kiêu Ba đau xót lớn tiếng nói: "Muốn đổ tội cho người khác, thì muốn nói sao chẳng được? Giám Sát Viện định hãm hại thủy quân chúng ta, chúng ta tuyệt đối không phục, thi thể Đề đốc đại nhân còn chưa lạnh, sao đại nhân ngài lại nhẫn tâm bức bách như vậy?"
Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Ngươi muốn có bằng chứng à?"
Đảng Kiêu Ba cắn răng nói: "Đúng vậy, cho dù có chặt đầu cũng chỉ là vết sẹo bằng cái bát, sao không chết cho rõ ràng." Hắn nói năng hiên ngang lẫm liệt nhưng trong lòng lại cực kỳ căng thẳng, chỉ mong binh sĩ thân thuộc đang đóng bên ngoài Giao Châu có thể nhận được tin tức, đánh vào trong thành, giải cứu các tướng lĩnh thủy quân trong trạch viện này.