๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một tiếng rầm trầm trầm, bàn gỗ bị đập vỡ, mảnh vụn bay tán loạn. Phạm Nhàn vươn tay vào đống mảnh vụn, lúc rút tay lại đã có thêm một thanh đao. Trên đầu tướng lĩnh kia máu tươi đã chảy ròng ròng, mảnh gỗ vụn cắm đầy trên vai, đầu như bị đập sâu vào giữa hai vai!
Tướng lĩnh sắp chết kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Phạm Nhàn trước mặt, trong đầu vang lên tiếng ong ong, quấy nhiễu những suy nghĩ cuối cùng của hắn - có thế nào hắn cũng không hiểu, vì sao đao mà hắn chém ra chỉ có cái mã ngoài, còn tu vi nội lực của mình đi đâu mất rồi? Có lẽ cho đến phút này hắn vẫn không biết rằng, rượu mà hắn uống tối nay có vấn đề rất lớn.
Phạm Nhàn không thèm nhìn hắn tới một cái, chỉ bảo hai người khác đang quỳ dưới đất đứng dậy, nhìn Ngô Cách Phỉ, mỉm cười hỏi: "Ngươi thấy hết rồi đấy, bản quan đang muốn điều tra vụ án. Phó tướng thủy quân Giao Châu Đảng Kiêu Ba biết tội lỗi của mình bại lộ, dưới uy nghiêm của Thiên tử đã lộ ra dấu vết gian tà, xúi giục tướng lĩnh dưới trướng đột nhiên hành hung, có ý đồ ám sát bản quan."
Tuy Phạm Nhàn nói năng dài dòng nhưng thực chất chỉ là tìm một lý do không đáng tin cậy mà thôi. Ngô Cách Phỉ cắn răng run lách cách, sợ hãi đến mức không thể nói nên lời, khó khăn lắm mới gật đầu được.